Nếu em không phải là cơn gió, thì anh đã [sẽ] không đưa tay ra đón gió vào lòng, cảm giác gió ôm chặt làm cho ta biết ta vẫn còn có ai đó để yêu thương…
Nếu em không phải là cơn gió, thì anh đã [sẽ] không cảm thấy lạnh mỗi khi đông về cùng gió. Gió trong đêm mùa đông làm con người ta rét buốt…
Nếu em không phải là cơn gió, thì đã [sẽ] không có những hạt bụi bay vào mắt anh, cảm thấy cay cay mắt khi nhìn ngược chiều gió. Lẽ nào chúng ta sẽ bị bụi vào mắt khi đi ngược chiều gió?!…
Nếu em không phải là cơn gió, thì anh đã [sẽ] không nhìn thấy những chiếc lá vàng rơi trong chiều đông…
Nếu em không phải là cơn gió, thì anh đã [sẽ] không có những lúc đi tìm cảm giác gió thổi mạnh vào mặt trên những con đường. Anh thích chạy xe thật nhanh trên những con đường vắng vẻ vào ban đêm hoặc sáng sớm, để tìm thấy cảm giác này. Cảm giác gió quất mạnh vào người …
Nếu em không phải là cơn gió, thì đã [sẽ] không có những lúc anh đứng trên ban công và chờ những cơn gió đến để biết đêm nay phải đóng chặt cửa để gió không lùa vào, làm lạnh căn phòng…
Nếu em không phải là cơn gió, thì anh đã [sẽ] không thể nghe những lời thì thầm của sóng biển, của rừng thông reo giữa đại ngàn...
Nếu em không phải là cơn gió…
Nếu em không phải là …
Nếu em…
Nếu…
…
…Gió cứ thổi đi mãi…