Có một tình bạn dễ thương và khôi hài bắt đầu từ một cách xưng hô mà người kia rất...không thích.
Đang ngon giấc thì tít..tít..tít…Có một tin nhắn từ số máy lạ hoắc 0168xxxxxxx - ”Cậu” ngủ chưa? Thức dậy nhận quà Noel của “tớ” nè. “Tớ” treo ngòai cổng đó. Chúc “cậu”… - Nhìn hai chữ “cậu” - “tớ” trịnh trọng để trong ngoặc kép, tớ biết ngay “cậu” là ai rồi, người dị ứng “cậu - tớ” à. Giờ thì cậu đã chịu nhượng bộ tớ rồi sao?
Nghĩ cũng thật buồn cười, thực ra thì “cậu - tớ” cũng chỉ là một trong vô vàn cách xưng hô với nhau thôi, cũng giống như “mày - tao”, “tui - ông”, “tui - bà”… “Cậu - tớ” vừa thân mật lại vừa lịch sự, cớ sao lại có kẻ dị ứng vậy ta? Nhưng cũng nhờ cái cách xưng hô “quái quái” của tớ (theo lời cậu nói) mà tớ có thêm một người bạn miền sông nước vô cùng dễ thương và tốt bụng.
Nhớ hồi đầu năm học, câu vào lớp trễ 2 tuần vì bị bệnh, cứ ngồi im thin thít như hột thóc dưới cuối lớp, tớ - lớp trưởng lâm thời - phải lăng xăng điều tra lí lịch của cậu để nộp văn phòng. Dù ít nói nhưng ấn tượng đầu tiên của tớ là cậu rất hiền và...dễ sai bảo. Lấy thiết bị, lau bảng…nhờ là cậu làm tất.
Một hôm, khi tớ đang lách chách “tám” với cậu về con chó lông xù nhà tớ thì cậu phán một câu lạc đề hết sức ”Sao cứ cậu – tớ hòai vậy? Tui rất là dị ứng với hai cái từ đó đó nha”. Lúc ấy, mặt cậu ngây ngây ngô ngô sao đó. Chà, người miền Tây thẳng thắn quá ta. Xin lỗi nghe, tớ bị nhiễm cái cách xưng hô này từ hồi đọc truyện Đôrêmon rồi, sửa gấp quá, không được đâu.
Nhớ cái hôm trời mưa, tớ nhờ cậu đèo tớ ra trạm xe búyt. Qua mấy trạm rồi mà tớ vẫn kêu chưa tới, chỉ thích ngồi trên cái xe yên cao yên thấp của cậu thôi. Ngày hôm sau đi học, cậu nói tớ thật may mắn. Bởi vì khi tớ vừa xuống, một tấn "bi hài kịch" đã xảy ra. Cậu chạy được một đọan thì xe chết máy. Nó chết máy không phải vì đường ngập nước mà vì hết xăng. Đổ đầy xăng rồi, chạy được một đọan, nó lại chết máy, lần này thì tại vì đường ngập nước thật. Cậu lếch thếch dắt bộ về nhà. Sắp tới nơi thì dép bị đứt, phải đi chân không. Lần sau, cậu quyết không chở tớ nữa, chở tớ thiệt là xui xẻo. Này, chuyện đó thì có liên quan gì tới tớ hử?
Tớ có cái tật là hay bị bay nón. Lần nào chở tớ, câu cũng dừng lại không ít hơn ba lần để tớ đi nhặt nón. “Cái đầu bị làm sao mà bay nón hòai vậy?” - “Ai mà biết, nó thích bay thì nó bay chứ, sao đổ thừa tớ?”. Ờ, mà cái đầu tớ làm sao vậy cà?
Sinh nhật tớ, cậu tặng tớ một hạt mầm, bảo tớ về chăm sóc cẩn thận, sẽ thấy điều kì diệu. Tớ làm y như lời cậu dặn, khui nắp hộp xong thì ngày nào tớ cũng tưới nước, đem ra phơi nắng và cầu nguyện cho nó mau mau xuất hiện điều kì diêu. Chờ đợi ngày qua ngày, cuối cùng nó hiện ra hai chữ “đồ ngốc”. Trời ơi, có tức không, thế này mà bảo là điều kì diệu hả?
Tớ quyết tâm phục thù. Noel năm đó, tớ tặng cậu một cây thông bằng giấy và một “lọ nước thần”, khi tưới cây bằng lọai nước này thì trên cây thông sẽ có tuyết. Hết Noel, cậu đem trả lại tớ một cây thông vẫn trơ trụi. Sao kì vậy? À, tớ quên dặn cậy vì nó là thông bằng giấy, muốn cho nó nở ra những bông tuyết thì phải thấm đều dung dịch từ gốc tới ngọn mới được. Ai bảo cậu cứ đổ nước vào chậu, chờ rễ cây hút nước lên. Trời ơi, đây là thông giấy mà, làm gì mà có rễ chứ! Cậu còn thua các bé mẫu giáo nữa đó. Đúng là “đồ ngốc”. Vây là hòa 1-1 rồi nha!
….
Mối quan hệ giữa cậu và tớ cũng có lắm chuyện khôi hài chứ nhỉ? Mới đó mà đã gần ba năm rồi. Sau này không biết có dịp gọi “cậu cậu tớ tớ” nữa không? Tớ lại ngốc nữa rồi, tại sao lại không chứ, vì cậu là bạn thân của tớ mà.