Đêm qua,em ôm pé pooh vào lòng,lặng lẽ đi vào đêm…
Những giấc mơ thổn thức,nhẹ nhàng…
Chiếc xước nhỏ thắm màu dâu tây bồng bềnh trên mái tóc…Chợt nhận ra mình cũng xinh nhỉ!
Pé pooh khe khẽ dụi đầu vào lòng em,pé cũng đòi đeo xước,pé cũng muốn theo em đến những miền cổ tích ngọt ngào kia…
Em mỉm cười từ chối,em muốn giữ cho mình một khoảng trời riêng,chỉ của riêng em mà thôi…hình như em đã khiến pé buồn.
Đừng buồn,pé nhé!Pé pooh rồi cũng sẽ có những khoảng trời riêng như thế, đợi đến khi pé lớn thêm một chút!Chờ đợi và đón nhận…
Em đang làm gì ở đây nhỉ?Giữa thế giới bao la và rộng lớn này?…
Giật mình…15 rồi cơ đấy!
15 ơi!Em đã biết khóc trên vai bạn bè…vì em đau hay là vì đồng cảm?…
15 ơi!Em đã học được cách yêu thương…vì em can đảm hay là vì trái tim em đã lớn?…
15 ơi!Em đã biết tổn thương rồi…vì em nhạy cảm hay là vì em cũng đã làm đau ai đó?…
…………………………………………15 ơi!Phải chăng em đã lớn?…
Em biết điều đó khi đeo chiếc vương miện và mơ mình trở thành công chúa!
Em cũng biết điều đó khi lần đầu tiên mặc chiếc áo dài và mơ mình là một thiếu nữ xinh đẹp!
Cuộc sống đã đón em khi em chỉ là một sinh linh bé bỏng mới chào đời và trả lại em trọn vẹn,tốt lành trong tuổi trăng tròn đẹp đẽ nhất!…Cảm ơn cuộc sống vì điều đó!
…………………………………………Em sẽ đeo cho pé poohchiếc xước màu hồng nhé…để cảm nhận chút gì đó bình yên mà!Pé pooh sẽ xinh nhắm đấy-đáng yêu như tuổi 15 vậy!
…………………………………………Em 15 rồi nhưng vẫn cần những dư vị ngọt ngào của miền cổ tích, để vỗ về, để an ủi mỗi khi em đau nhói trong tim…
…Em như một áng mây hồng,khó nắm bắt và dễ tan biến…
……Hãy để em thỏa thích trôi về khoảng trời riêng của mình!…
………Hãy để em tan biến trong hạnh phúc,nỗi đau của riêng em!…
…………Và hãy để em sồng hồn nhiên,thanh khiết với tuổi 19 dịu dàng!…
……………..Biết đâu,có một ngày...em cảm thấy mỏi mệt……………………..