Nhìn người yêu tôi và Nam quá thân thiết, lại thêm những tin nhắn "mùi mẫn" đáng sợ của Nam trong máy anh, tôi càng hoảng sợ. Tôi không thể nào dứt bỏ được cái ý nghĩ, tôi đang yêu phải một người đồng tính?
Tôi và anh có nhiều điểm khác nhau, thậm chí còn hay cãi nhau, nhưng tôi rất trân trọng tình cảm với anh. Anh hơn tôi 3 tuổi, còn tôi luôn là đứa trẻ con trong mắt anh.
Tôi hay giận dỗi linh tinh, lúc nào anh cũng phải xin lỗi làm lành trước. Nhìn anh cuống cuồng xin lỗi tôi lại thấy vui. Sau này thấy tôi nhận ra anh yêu tôi và không chấp nên thay đổi dần dần. Tôi yêu anh một cách ngoan ngoãn, không còn trẻ con hay giận dỗi nữa. Đúng lúc tôi muốn thực sự gắn bó với anh thì anh lại bận bịu suốt ngày với việc học ở trường và một công việc part time.
Chúng tôi ít gặp nhau dần bởi anh quá bận. Trong những lúc rảnh rỗi đi chơi, anh dẫn theo một người bạn trai tên là Nam. Nam hơn tôi 1 tuổi, đang làm part time giống anh. Từ trước tới nay, tôi chưa gặp một người bạn nào của anh cả, thế nên tôi rất vui vẻ đi chơi 3 đứa. Thậm chí tôi còn gọi Nam là anh trai, tôi hay đùa “Anh Nam mà để người yêu em đi với ai thì em giết anh đấy nhé!”, những lúc như thế, tôi không để ý đến gương mặt sa sầm của Nam, cùng câu đùa lại đến bây giờ tôi mới thấy sợ “Thế thì em giết anh luôn đi!”.
Tình yêu trong thế giới đồng tính
Tôi nghỉ hè nên có nhiều thời gian đi chơi hơn. Dù bận bịu nhưng anh vẫn dành buổi tối để đưa tôi đi chơi. Nhưng càng ngày tôi càng thấy hình như Nam đang xen vào cuộc sống của chúng tôi quá nhiều. Đi xem phim, anh cũng phải mua cho Nam 1 vé để… ngồi cùng. Tới nhà đón tôi, đang xúng xính mặc váy thì bỗng thấy Nam lù lù đứng sau, tôi đành phải vào thay quần. Có những lúc tôi rất cần Nam… đừng đi cùng anh nữa, để cho tôi được ở bên anh riêng tư một chút. Lúc đầu, tôi ngại nói vì sợ ảnh hưởng đến tình bạn của anh. Anh đã từng khen Nam là người hiểu anh và thông minh, anh coi cậu ấy như em trai. Nhưng sau tôi tỏ thái độ không chấp nhận nổi kiếu “đi chung” quái lạ như thế. Có lần vì nhớ quá nên vừa gặp anh, tôi đã ôm chầm lấy. Nam đứng đằng sau gườm gườm nhìn tôi rất khó chịu.
Nhận ra sự khó xử của tôi, anh đã “để” Nam không đi cùng nữa. Tuần sau, anh nói Nam… nghỉ làm mà chẳng để lại lý do gì. Anh cuống cuồng đi tìm cậu ấy, đến nhà mới biết Nam đã vào Sài gòn. Anh tìm mọi cách lien lạc được với Nam, sự sốt sắng này làm tôi bỗng ghen tị. Đã từ lâu anh chẳng còn sốt sắng làm điều gì với tôi, nếu có giận dỗi anh cũng mặc kệ, để cho tôi tự liên lạc trước. Nói chuyện được với Nam, anh đã thuyết phục cậu ấy quay ra, tôi nghe loáng thoáng câu được câu chăng là “…Anh sẽ không như thế nữa đâu!...” thì hoang mang lắm. Người yêu tôi làm gì có lỗi mà phải thề thốt với một cậụ con trai như thế ?
Nam trở về cũng là lúc tôi hết chịu nổi sự can thiệp quá đáng của cậu ấy. Chúng tôi cãi nhau, cậu ấy ra sức khuyên anh nên… chia tay vì tôi còn trẻ con lắm. Tôi biết được điều này nhờ một lần vào nick anh lấy nick bạn tôi, Nam “nhảy vào” ra sức liệt kê bao nhiêu tật xấu của tôi mà khi yêu anh đã “bỏ qua”, cậu ấy còn chẳng thèm quan tâm bên nick anh đang im lặng hoàn toàn bởi tôi quá sốc. Người mà tôi đã từng coi là anh trai, bây giờ đang chia rẽ chúng tôi bằng được...
Yêu người đồng tính sẽ đi về đâu
Tôi và anh liên tục cãi nhau vì lý do tôi không chấp nhận anh tiếp tục đi với người chuyên nói xấu tôi như thế . Anh đang về quê, tôi lại tò mò vào nick anh. Nam vội vàng “buzz” và những dòng chữ trước mắt khiến tôi phát hoảng: “Anh làm gì mà tắt máy vậy, em nhớ anh quá đi mất!”, rồi “Em khó chịu lắm lắm rồi, anh không nhớ em à?”… Tôi hoang mang cực độ. Con trai có thể nói với nhau như vậy à? Tôi chưa gặp kiểu đó bao giờ. Trong đầu tôi đã nghĩ đến một sự thật kinh khủng nhưng tôi chưa dám chắc bởi những dòng chữ đó chưa nói lên điều gì cả.
Tôi xin lỗi, làm hoà với anh trước để cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một lần, tôi cố ý để máy hết pin, phải mượn máy anh để nhắn tin. Và trong cái inbox vẫn còn tràn ngập tin của Nam, có lẽ anh chưa kịp xoá như mọi lần. Tôi mở một tin bất kỳ, "Em đợi anh quá 15phút rồi, em không thích anh trễ hẹn như vậy đâu…", hoa hết cả mắt nhưng tôi vẫn kịp đọc nốt: "Em ghét nhất là anh cứ tíu tít cả nó (chắc là tôi đấy)!"
Tôi trả anh cái máy với sự bình thản nhất có thể. Sau hôm đó tôi suy sụp kinh khủng, giam mình trong nhà không dám gặp ai nữa. Sự thật không bao giờ tôi dám nghĩ đến, chẳng lẽ người yêu mình đang yêu người đồng tính??
Anh biết tôi đã đọc được cái gì. Anh tìm mọi cách gặp tôi, nói rằng chỉ là do tình cảm của Nam, còn anh không hề như thế. Anh vẫn yêu tôi. Nếu tôi ghét Nam, anh sẽ đuổi cậu ấy ngay tức khắc. Tôi lại suy nghĩ, hy vọng a nói đúng.
Nhưng hôm trước tôi mới lên blog của Nam, đọc những dòng tâm sự của cậu ấy, mắt tôi lại nhoè đi vì cảm giác bị phản bội. Trên blog, Nam nói cậu ấy rất hạnh phúc vì đang "được yêu", nói rằng anh đã mua hết thứ này đến thứ khác, còn tổ chức ngày "kỷ niệm" với cậu ấy. Tôi hoàn toàn suy sụp.
Anh vẫn tìm đến tôi, còn tôi thì giam mình trong nhà đã mấy tuần rồi. Tôi không biết nên tin ai? Nên bắt đầu lại từ đâu với anh? Tôi vẫn còn yêu anh nhiều nên mới không thể dứt khoát nổi, nhưng cứ nghĩ đến cảnh anh đang "yêu" một đứa con trai, tôi không chịu nổi.