[size=18]nhìu khi...........................
nó tự hỏi lòng mình rằng nó là 1 đứa như thế nào.chính nó kòn hok bik nữa.nó căm ghét bản thân mjnh,thù ghét cái cuộc sống nhàm chán này.Lật lại từng trang hồi ức,nó thất mình đáng ghét đến thế.Nó không đủ can đảm để đứng ra chia sẻ,không dám an ủi bạn nó khi người ta khóc.nó biết nhìu ng ghét nóa lắm.ukm!nó biết chắc chắn là như thế.
Một chuyện mới đây thôi,nhìn thấy Thư khóc vì không làm được bài,nó khinh khỉnh nói rằng có cái gì mà phải khóc.có lẽ Thư giận nó lắm,chẳng bh nó nói được 1 câu tử tế cả trong khi trái tim nó đang thúc giục ngược lại với hành động.Nhìn bạn nó khóc,nó mún bật khóc theo.nước mắt trực trào ra nhưng̀ lại quay ngược đầu lại,chôn chặt vào trái tim.
Trái tim nó không lúc nào yên ổn.Nó dồn nén nhìu vào con tim nhỏ bé của nó quá.Phải!Trái tim của nó đã từng đau đớn,đã từng rỉ máu,đã từng tan vỡ và giờ đây nó đã hóa thành đá mất rồi.Lạnh lùng ,tàn nhẫn đến nỗi nóa kòn tự cười thầm 1 cách thương hại cho bản thân nó.
Nhiều đêm đang ngủ nó đã bật dậy âm thầm khóc,nó khóc cho tất cả những điều nó cảm thấy tội lỗi mà nó gây ra.Nó chi dám khóc vào ban đêm,khi xung quanh là bóng tối bao trùm.
Nó luôn làm ngược lại với những điều nó nghĩ,nó đã chia tay K,nhanh,rất nhanh.không 1 lý do,hok 1 lời giả thích,đơn giản vì nó không mún yêu nữa,nó sợ ng ấy sẽ bỏ rơi nó khi nó cần.Nếu như thế thì thà nó giải thoát cho ng ta nhanh chóng còn hơn.hok mún bùn ,hok mún đau,ko mún khóc.Nhưng ý nghĩ vẫn chỉ là ý nghĩ..........