Cô có thể tiện mồm phun ra một tràng những ngôn ngữ “mĩ miều” nhất mà không cần suy nghĩ trước.
Ván bài đêm đó chẳng có thắng có thua.
Hơn 12 giờ, anh chàng da trắng của Ức Đình đã trực sẵn dưới lầu.
Tiểu Vân đứng từ cửa sổ nhìn xuống, nhìn hồi lâu rồi phán: “Đi quả Santana, chả thấy rõ được gì! Sao không xuống xe cho em nghía cái!”
Trước khi đi tôi và Diệp Tử được thưởng thức món ăn đêm, phải nói là tay nghề Viên Vỹ không tồi, 5 phút đã xào xáo được một đĩa cơm rang trứng ngon lành.
Tôi được thể ăn đến no căng bụng.
Chúng tôi xuống lầu vẫy taxi, lạ lùng thay, một nơi như thế này mà đợi hơn 10 phút cũng không có cái taxi nào đi qua.
Hình hài Diệp Tử tắm dưới ánh đèn đường mê đắm vô cùng.
Em khoác một chiếc vest dài, áo bay nhẹ trong làn gió đêm, trông đẹp như một nữ thần, một nữ thần từ trời sa xuống.
Một bức tranh hoàn mĩ đến không thể hoàn mĩ hơn.
Cảm nhận được ánh mắt tôi, Diệp Tử cúi đầu cười, rồi lại ngẩng mặt lên, chăm chăm nhìn vào tôi đầy khiêu khích, nửa đùa nửa thật: “Thế, thế có muốn……qua em không?”
Trong tích tắc tôi thấy như có hơn ba nghìn vạn đô la đổ ập trước mắt! Tôi gật đầu nhanh như tia chớp, lắp bắp: “Có có có có có…….”
Vừa lúc một chiếc taxi đi qua.
Mọi thứ sắp đặt hoàn hảo như một kịch bản.
Đến cửa nhà Diệp Tử, em rút trong túi xách ra chùm chìa khóa.
Lục lọi 3 phút sau em nói: “Hỏng rồi, lúc đi để quên khóa trong nhà, tiện tay khóa trái cửa rồi”
Không thể như thế với tôi được! Tôi thấy sống lưng ớn lạnh, tại sao đến đúng “giờ G” lại về mo thế này.
Thấy điệu bộ tôi thảm hại, Diệp Tử cười “hà hà”, cúi xuống dưới góc tường, nhấc mấy mảnh vỡ đĩa hoa lên, rút ra một chùm chìa khóa sơ cua.
Tôi được thể thở phào nhẹ nhõm, hỏi em: “Tin anh đến thế sao?”
“Anh trả lời xem?” Diệp Tử liếc nhìn tôi, mở cửa ra.
Đêm ấy, dưới ánh sáng cam đỏ mông lung tỏa ra từ chiếc đèn ngủ nhỏ xíu, thêm một lần nữa tôi được tận hưởng suy tưởng đã ấp ủ ngày đêm, mơ ước tha thiết tấm thân thơm mềm hoàn hảo.
Tôi chạm sâu môi mình lên từng li da thịt em, và những tiếng rên rỉ nồng nàn nóng hổi lần này qua lần khác khêu gợi từng thớ thần kinh của tôi.
Cô gái Diệp Tử nằm dưới tôi là ma quỉ, là thiên sứ, là người tình đời này kiếp này tôi không thể lìa bỏ.
Em là nữ thần của tôi, tôi sẵn lòng quì nguyện dâng lễ trước em mỗi buổi sớm tinh mơ.
Em là vật báu quí giá nhất của tôi, tôi sẵn lòng trả giá tất cả để được chăm sóc em, xót yêu em, bao bọc, bảo vệ em.
Nụ hôn của tôi làm Diệp Tử tỉnh giấc, tôi không hề cố ý, nhưng không đừng được cảm xúc muốn hôn em.
Hơn 1 giờ chiều chúng tôi mới ngủ dậy, vừa xuống giường đã thấy nào thì eo nào thì lưng mỏi rừ, đêm qua dồn hết nhiệt tâm sức lực chính là nguyên cố.
Tắm táp xong, chúng tôi xuống quán ăn nhỏ dưới lầu dùng bữa.