Trường THCS Nha Trang - Thái Nguyên
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpChatbox
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[♥] THIÊN LONG CHUYỂN SINH.COM test game 8h00 tối thứ 6 ngày 19/9/14-Chuyển sinh - ổn định, hỗ trợ tối đa Wed Sep 17, 2014 1:38 am
[♥] KIẾM THẾ LONG THẦN open hồi 10h00 Sáng thứ 7 ngày20/9/2014 – game được tài trợ Mon Sep 15, 2014 11:45 pm
[♥] CỬU LONG HOÀNG GIA open game hồi 10 giờ sang chủ nhật ngày 7/9/2014 Fri Sep 05, 2014 9:07 pm
[♥] ▃▅★ KIẾM THẾ VNG KHAI MỞ Sever Thủy Kiếm: Open: 14h00 ngày 12/9/14 test game:10/9/14 ★▆▄ Thu Sep 04, 2014 5:21 am
[♥] (THIÊN LONG) LONG THIÊN test game: 10h sáng thứ 7- 6/9/14 – Game cầy cuốc tự săn đồ - Server 3.5 Plus - New item Thu Sep 04, 2014 12:16 am
[♥] CỬU LONG HOÀNG GIA test game bản new 9d hồi 2 giờ chiều thứ tư -3/9/2014 Sun Aug 31, 2014 1:07 am
[♥] KIẾM THẾ BÁ ĐẠO open hồi 10h00 sáng chủ nhật ngày 31/8/2014 – game miễn phí Wed Aug 27, 2014 9:56 pm
[♥] THIÊN LONG HÀ NỘI. NET reset data cụm máy chủ 1-open lại hồi 10h sáng thứ 7 ngày 30/8- bản 3 lỗ -New pet boss Tue Aug 26, 2014 12:36 am
[♥] THIÊN LONG HÀ NỘI. NET reset data cụm máy chủ 1-open lại hồi 10h sáng thứ 7 ngày 30/8- bản 3 lỗ -New pet boss Tue Aug 26, 2014 12:28 am
[♥] HIỆP KHÁCH HOÀNG GIA Open game 2 giờ chiều thứ 7 ngày 23/8/2014 – Miễn phí 100% Thu Aug 21, 2014 9:46 pm
[♥] HIỆP KHÁCH HOÀNG GIA Open game 2 giờ chiều thứ 7 ngày 23/8/2014 – Miễn phí 100% Thu Aug 21, 2014 9:34 pm
[♥] KIẾM THẾ ĐỘC TÔN - OPEN 10h sáng thứ 7, ngày 23/08/2014 - Trải nghiệm mới Wed Aug 20, 2014 5:09 am
[♥] KIẾM THẾ ĐỘC TÔN - OPEN 10h sáng thứ 7, ngày 23/08/2014 - Trải nghiệm mới Wed Aug 20, 2014 5:03 am
[♥] THIÊN ĐỘC TÔN (GAME CẦY CUỐC) OPEN hồi 7h30 tối thứ 3 ngày 19/8 - Thời trang mới –thú mới - Miễn phí Mon Aug 18, 2014 9:30 pm
[♥] THIÊN ĐỘC TÔN (GAME CẦY CUỐC) OPEN hồi 7h30 tối thứ 3 ngày 19/8 - Thời trang mới –thú mới - Miễn phí Mon Aug 18, 2014 9:24 pm
Similar topics

 

 cho em 1 điếu thuốc(33)

Go down 
Tác giảThông điệp
lelan_a7
Thành viên tiểu tư sản
Thành viên tiểu tư sản
lelan_a7


Tổng số bài gửi : 652
Age : 29
Đến từ : A7 đẠi zA..[.xÓm kOk chỒng.]
Điểm thưởng : 1539
Điểm danh dự : 11
Registration date : 29/03/2009

cho em 1 điếu thuốc(33) Empty
Bài gửiTiêu đề: cho em 1 điếu thuốc(33)   cho em 1 điếu thuốc(33) Icon_minitimeWed Jun 17, 2009 4:29 am

Hồn tôi lìa khỏi xác, dơ dạt trong căn phòng khách trang hoàng lộng lẫy, căn phòng chứng kiến Lý Hải Đào không còn sự sống thuộc thể, trầm mặc không lời. Thuộc linh cất lời khóc than, một lời than yếu ớt như hơi thở, sau đó điên cuồng liên tiếp quật mình lên bức tường và trần nhà, quật đến lả người đầy vết tích, mãi cho đến khi linh hồn sắp chết, mới rã rời quay trở về thân thể tôi.

Tôi trở trong mình cái linh hồn thoi thóp ấy bước ra khỏi cửa nhà Trần Dương.

Trần Dương nói với theo: “ Tiểu Lý ơi, đều là đàn ông, việc gì cũng nên nghĩ thoáng ra, đừng một chút đã hoảng loạn, thời gian có thể pha loãng mọi chuyện. Bao giờ Tiểu Vân về tôi bảo cô ấy gọi cho anh hay anh chủ động gọi lại? Cô ấy có số của anh chưa?”

Tuyết rơi dày đặc! Tôi lao như điên vào màn tuyết bay đầy trời, muốn đánh thức linh hồn đang thoi thóp, và cánh bướm đêm hoang phế lạc mất trong bóng đêm đen kịt, những bông tuyết từ phía trước xối đến, tan hòa trên gương mặt tôi. “ DIỆP TỬ ơi!” tiếng hét bị gió thổi cuốn đi, bị tuyết tầng tầng vùi lấp.

Trận tuyết cuối cùng của thế kỉ 20 tại Bắc Kinh, tôi ngã quị, ôm lấy mình bật khóc.

Nếu đau buồn vì người bạn gái trước lấy chồng ở Canada chỉ như một chậu nước, thì giờ đây tôi đã bị chính tay Diệp Tử dìm trong biển lớn.

Chẳng lẽ em không biết tôi khó mà bơi qua được?

***

Không nhớ nổi đã về nhà bằng các nào, cũng không nhớ nổi đã nằm vật xuống giường ra sao.

Tôi châm một điếu thuốc, cứ nhìn cho đến khi nó rụi đi chỉ còn tàn tro.

Xin làm lễ truy điệu cho cuộc tình này, từ nay,từ này, Diệp Linh Lung hóa thành kí ức, hóa thành dấu chấm hết, hóa thành nỗi đau tôi không còn chạm vào được nữa. Tôi mở cửa sổ, quẳng đi chiếc đồng hồ.

Một phút sau đó tôi cuống cuồng chạy xuống nhà, như gã điên lần mò trong tuyết phủ, khi chạm tay vào bề mặt tuyết đóng băng, nỗi thống khổ trong lòng lại bị gió bão quất ập lên người, tôi run rẩy khắp mình mẩy, chừng như muốn ngất đi.

Tôi cứ cong queo ngồi như thế dưới chân tường, hoa tuyết cứ nhè nhẹ nhè nhẹ chất lên đầu tôi,thân tôi, chúng thỏa thích vuốt ve lấy gương mặt, khúc khích: “ Ha ha, cái kẻ này, điên rồi! Dưới tuyết rơi hẳn sẽ có thằng điên!”

Không rõ là bao lâu nữa, tôi trở về cửa sau nhà, nằm vật ra giường, thiếp đi trong cơn mỏi mệt cuối cùng.

Lạnh quá! Tôi mơ thấy mình bị Diệp Tử và Tiểu Ngọc dìm đầu trong một hốc băng đá, tôi không nén được bật ho, toàn thân co tròn lại quắt quẽ.

Mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ: “ Con ơi, sao không thay quần áo và đắp chân lên? Không sợ lạnh à? Rồi có bàn tay cởi bỏ áo khoác ngoài của tôi. “ Chết thật, Tiểu Đào con sốt rồi này! Ông ơi, ông ơi, lại giúp tôi! Lấy dùm tôi mấy viên thuốc cảm trong tủ xuống đây!”

Bố mẹ hợp sức cởi bỏ áo khoác và áo ngoài của tôi, đắp cho tôi hai cái chăn, nhưng tôi vẫn thấy lạnh, lạnh cóng.

Bố đỡ tôi dậy cho uống thuốc, tôi đau rừ khắp người, thiêm thiếp chìm đi trong giấc ngủ.

Ba ngày liên tiếp ngoài đi vệ sinh tôi nằm li bì trên giường, đến cơm cũng không ăn được mấy miếng. Cho dù đến ngày thứ hai tôi đã hết sốt.

Bố gọi điện đến công ty xin phép nghỉ cho tôi, rồi đứng trước giường trông tôi một lúc.

Mẹ ngồi ở phòng bên khóc, chỉ dám rưng rức không thành tiếng sợ tôi nghe thấy, bố mẹ chưa từng hỏi qua việc gì, vì họ biết tôi sẽ không bao giờ nói.

Râu tóc bắt đầu mọc dài như cỏ dại, chỉ trong một đêm đã dài ra năm phân.

Tuyệt vọng, như con dao ngày lại ngày khoét đục không dứt tâm can tôi, Trái tim bị khoét hết ra rồi, lại dùng bút khắc lên ấy ba chữ -------- DIỆP LINH LUNG.

Đã đành mười mấy ngày tôi không hề gọi cho em, đã đành tôi đã từng bị người đàn bà khác quyến rũ, nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi có ý nghĩ bỏ rơi em, còn em nói đi là đi, lấy chồng là lấy.

Tôi không thể hiểu được Diệp Tử đã nghĩ gì, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi thôi, rốt cuộc cái gì đã khiến em quyết định chớp nhoáng cái việc cả một đời người?

Sự phản bội của tôi? Nếu hai tờ vé xem phim ấy đủ gọi là phản bội.

Hay sự tự ti trong lòng em?

Mà thằng nào đã cưới được em? Tôi kè kè bên em ba tháng, đương nhiên có người này kia gọi đến, nhưng tôi có phát hiện được gì đâu.

Cũng khó nói, vì ban ngày tôi đi làm.

Xem ra, chỉ còn cách ngồi đợi Tiểu Vân về mới biết được sự thật. Nhưng, nếu như Trần Dương nói, Tiểu Vân mới sang thăm Diệp Tử được một tuần, vậy thì tại sao trước đó tôi không hề tìm được cô ta?

……?......?......?

Ngày ngày vùi mình trong giường, tôi lần lượt đặt ra các vấn đề, tôi cũng biết, dù mình có giải đáp thế nào đi nữa, Diệp Tử cũng đã bỏ tôi rồi.

Nếu buổi chiều ngày thứ ba Tiêu Lâm không xuất hiện,có lẽ tôi sẽ dính cả đời mình trên chiếc giường.

Nằm đó thì có làm sao? Thối rữa ra, khi trái tim đã nát rữa, tôi sẽ không còn phải nghĩ gì nữa.

Giáng sinh cuối cùng của thế kỉ 20. Ngàn lời chúc năm mới vang khắp địa cầu.

Buổi chiều, tôi nghe thấy tiếng mẹ mở cửa hỏi: “ Cháu là?”

“ Bác, cháu chào bác, cháu là Tiêu Lâm, là đồng nghiệp của Hải Đào, nghe nói anh ấy bị ốm, cháu thay mặt công ty đến thăm anh.”

” Ôi, tốt tốt quá…….lại đây cháu, ngồi xuống đây, mừng quá, cháu đến khuyên hộ bác thằng Tiểu Đào, nó……” Mẹ tôi thầm thì một hồi, chắc là đang kể lể sự tình của tôi hai ngày qua.

Tôi quay lưng vào tường, giả vờ ngủ.

Tôi ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tiêu Lâm, cô ngồi bên giường rất lâu, không hề cử động.

Cuối cùng nhịn không được, tôi phải đi vệ sinh.

Tôi vẫn quay mặt đi ,ngồi dậy, Tiểu Lâm không biết đang cúi đầu nghĩ ngợi gì, vừa nghe có tiếng động ngẩng ngay đầu lên, dáng vẻ tàn tạ rối bời của tôi làm em sợ hãi, em giật mình, hai làn nước ậc ra hỏi khóe mắt. Sao đàn bà ai cũng thế? Hễ xảy ra tí việc đã đỏ hoe con mắt?

Cô nghẹn ngào: “ Hải Đào ơi, anh vẫn ổn chứ?”

“ Vẫn sống em.” Tôi uể oải đáp lại, đặt chân xuống đất, đi vào nhà vệ sinh.

Cái gã trong gương và tôi của ba ngày về trước như hai kẻ hoàn toàn khác biệt. Không chỉ đám râu tóc loang phủ gương mặt, mà diện mạo hốc hác vàng vọt làm chính tôi phải giật mình.

Cứ cái bộ dạng này đi ra ngoài đường, mặc một cái áo lông rách nát gì đó, ngồi ở đường ga tàu điện, không chừng sẽ có người quẳng vào mặt tôi mấy đồng lẻ năm mao, một tệ.

Tiểu Lâm vẫn ngồi ở đó đợi, hai tay đặt trên đầu gối, ngoan hiền như một cô bé.

”Anh có sao không? Hải Đào? Bệnh gì hả anh? Làm sao……” Vừa hỏi cô vừa đứng dập áp tay lên trán tôi, rồi tự sờ lên trán mình, “ Sao lạnh hơn cả trán em?”

Cả người rã rời, tôi lại nằm xuống giường. 3 ngày ròng tôi không nuốt nổi miếng cơm miếng cháo.

Tiêu Lâm nói: “ Hải Đào ơi, visa đi Mỹ của em đã giải quyết xong.”

“Vậy hả? Bao giờ đi?”

“ Vẫn chưa đặt vé, em muốn ăn tết xong, muốn thu xếp mọi việc ở đây xong.”

Ha ha, hết tuyết là sương muối, mùa đông năm nay không có tiếng nhạc thường! Cho dù biết rằng mình không hề yêu Tiêu Lâm, nhưng lúc này nghe được tin đó tôi vẫn cảm thấy tuyết và muối sương đi với nhau.

“ Hải Đào, chúng mình là bạn, nói với em anh làm sao vậy? Cớ sao lại tiều tụy đến thế? Nếu là khổ đau, nói với bạn mình chí ít sẽ vợi đi một nửa.”

Tôi lắc đầu, nhắm mắt lại.

Lúc này mẹ tôi bưng cơm canh vào phòng, Tiêu Lâm nhận lấy chuẩn bị bón cho tôi, tôi nhìn cô, lấy tay đón lấy đồ ăn.

Tôi gượng ăn được một chút, nhưng cơm vừa xuống đến bụng, trong người đầy ứ, cảm thấy rất khó chịu.

Tiêu Lâm nói: “ Hôm nay là Giáng sinh, lại là cuối tuần, anh có hứng ra ngoài đi một lát không? Em có thể nhìn thấy tim anh bị ốm, có khi ra ngoài đi đi lại lại một lát sẽ tốt hơn một chút? Giáng sinh cuối cùng của thế kỉ, anh lại muốn bỏ lỡ nằm trên giường ư?”

Giáng sinh? Sinh nhật của chúa Jesus, và tôi như một cái thi hài nằm duỗi trên giường.”

Thấy tôi không biểu lộ gì, Tiêu Lâm cúi đầu nói tiếp, “ Hải Đào, có đôi lời em nghĩ vẫn nên nói ra, nếu không sau này……sau này đi rồi sẽ không còn cơ hội nói với anh nữa. Mình quen nhau từ ngày đầu tiên anh đi làm đúng không? Còn nhớ lần ở thang máy không? Em bê một đống tài liệu trong tay, anh vẫn muốn giúp em, trước đây đã học qua một câu gọi…….gọi là…là “ vừa gặp đã yêu”, tiếc rằng khi bước chân ra khỏi thang máy em mới hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó. Từ nhỏ bị gia đình quản lí nghiêm ngặt, lên đến đại học lại nghĩ không lâu nữa sẽ đi du học, vì thế suốt thời gian em không…….em không hề có bạn trai thật sự. Rồi nghĩ việc làm visa trúc trắc, thôi đành qua công ty Vân Nam, ban đầu chỉ muốn thông qua Vân Nam nghiệm sinh chút ít về cuộc sống, nhưng lại gặp anh. Từ nhỏ lúc nào em cũng đứng đầu lớp, gia đình cũng có điều kiện, có lẽ những yếu tố ấy đã tạo cho em cá tính cạnh tranh mạnh mẽ. Gặp được điều mình muốn là phải giành, phải giật lấy bằng được, em biết anh có bạn gái, chị ấy thật sự rất đẹp, gặp chị em tự thẹn mình không bằng người, nhưng em vẫn nghĩ, chắc chắc có chỗ em hơn chị. Vì thế……Nhưng từ lúc chúng mình đi xem phim đến bây giờ, hơn nửa năm đã qua, anh không hề để mắt hơn đến em dù chỉ một lần, ngay cả lần trước tổ chức sinh nhật ở nhà em………Mà thôi, tất cả những việc này đã chứng minh anh là người đàn ông toàn tâm toàn ý, đáng để được yêu, lần này em chịu thua, em…….chọn sự bỏ cuộc, thôi cứ đi Mỹ vậy.”

Cô một mực cúi đầu, khi nói những lời này cũng không hề nhìn tôi. Tôi lạnh lùng ngồi nghe, không hề thốt lên lời nào. Một lát sau, cô nói tiếp: “ Hai ngày nay anh không đi làm, em cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều những ngày này anh không có chút tinh thần, ngày nào cũng rất muốn mới về, làm việc như điên, cứ như cố tình làm lơ bản thân. Kiến thức xã hội của em kém, nhưng em không hề ngu, lòng anh có tâm sự. Hải Đào, cứ cho là chúng ta không thành…….thành đôi, thì anh có thể coi em là tri kỉ không! Bất luận xảy ra việc gì em cũng hi vọng anh phấn chấn lên, nhìn thấy bộ dạng anh bây giờ……” Tiêu Lâm gục đầu xuống thấp hơn, hai hàng nước mắt tự dưng chảy ra, nhỏ xuống bàn tay cô.

Tôi vỗ vỗ lên tay cô, nói: “ Biết rồi, anh cảm ơn em.”

Tôi vừa mở miệng, dòng nước mắt thứ hai lại lăn xuống bàn tay.
Về Đầu Trang Go down
 
cho em 1 điếu thuốc(33)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» cho em 1 điếu thuốc(2)
» cho em 1 điếu thuốc(32)
» cho em 1 điếu thuốc(17)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Trường THCS Nha Trang - Thái Nguyên :: Truyện :: Truyện dài-
Chuyển đến