Diệp Tử đã bước vào.
Hai người đàn bà đối diện nhau, nước mắt chảy ra, Diệp Tử khóc, Tiêu Lâm khóc, hai người đàn bà cùng khóc.
Diệp Tử nói: “ Mình không biết phải làm sao để…….cảm ơn……”
Tiêu Lâm cười cay cực, thở dài: “ Có lúc thật không hiểu, cuối cùng tôi là kẻ thứ ba, hay chị là kẻ thứ ba? Nhưng, bây giờ chẳng còn gì là quan trọng, Hải Đào đã nói hết với tôi. Chúc hai người……có tình yêu sẽ được bên nhau trọn vẹn.
Em đi vòng qua tôi và Diệp Tử, kẽo thõng va li và khung ảnh cướii to đùng bước ra ngoài. Trước khi biến mất khỏi cánh cửa, Diệp Tử ở đằng sau với lấy tay em, vừa nói vừa khóc:
“ Em, cuộc đời này, chị ghi nhớ ơn đức sâu nặng này của em”
Tiêu Lâm quay người lại, vuốt nhẹ má Diệp Tử: “ Hãy sống thật tốt.” Xong em ngước mắt lên nhìn tôi, nước mắt lã chã rơi.
Tôi và Diệp Tử đứng ở hành lang trông theo bóng Tiêu Lâm khuất dần, gầy gầy, nhỏ nhỏ, quá trơ trọi, quá bơ vơ.
.......
Cùng ngày Tiêu Lâm chính thức nộp đơn xin nghỉ việc. Giám đốc Vương thực sự không tin nổi, có lòng gọi ngay hỏi tôi, tôi không biết phải giải thích ra sao, chỉ nói: “ Em sẽ trình bày lại với anh sau.”
May thay trong công ty tôi cũng là người có chút quyền lực, những cộng sự dưới quyền không dám bàn luận nhiều về đời tư của tôi, ai ai cũng bận bịu chuyện kiếm tiền nuôi ăn, và thế là, dần dần, càng ít có người nhắc đến tên Tiêu Lâm
Gia đình tôi không sao thông cảm nổi quyết định hủy hôn, tôi cũng không giải thích nhiều, bố mẹ cũng không gặng hỏi. Việc đã kết thúc, bố mẹ còn biết nói gì nữa.
Ba tháng sau, cũng là sau Tết nguyên đán 2001, Tiêu Lâm sang Anh du học, trước khi đi có gọi điện cho tôi một lần, nhưng nhất quyết không chịu gặp mặt.
“ Đừng làm em phải thêm ân hận về quyết định của mình.” Tiêu Lâm nói.
Ba ngày sau tôi nhận được một cú điện thoại nữa của em, trong điện thoại là tiếng gì như gió vi vu, như tiếng động cơ máy bay, Tiêu Lâm nghe tôi nói đúng câu “A lô”, gác máy điện thoại.
Cùng lúc, Diệp Tử được nhận vai phụ trong một bộ phim truyền hình.
Em rất phấn chấn, đêm trước hôm quay đi quay em căng thẳng trằn trọc, tôi giục: “ Em mà không ngủ, ngày mai mắt thâm quầng sẽ ảnh hưởng đến vai diễn đấy!”
Diệp Tử nhắm tịt mắt lại, thò tay cù vào người tôi, trêu: “ Nhanh lênnn, nếu anh không muốn em trằn trọc thì hát ru cho em ngủ!”
Cuối năm công ty khen thưởng cho tôi 15 vạn, tôi nộp lại đầy đủ cho vợ Diệp Tử, đưa Diệp Tử về Thanh Tảo, và đưa Diệp Tử về ra mắt bố mẹ tôi.
Bên đằng Diệp Tử không có vấn đề gì, bố mẹ em rất hài lòng về công việc, diện mạo vvvv của tôi, sau vụ ly hôn Diệp Tử vẫn có thể đưa một ông con rể sáng sủa về nhà thế này, đương nhiên là việc đại mừng. Nhưng bên phía bố mẹ tôi tỏ ra rất lạnh nhạt, tuy không phản đối gì, mẹ chỉ ghé tai tôi bảo: “ Con bé này đẹp quá, đẹp đến mức không thật, mẹ cảm thấy cái Tiêu Lâm vẫn hơn……”
Tôi nhủ thầm thật may vì bố mẹ chưa biết việc Diệp Tử là người đã từng kết hôn.
Mùa xuân qua đi, giám đốc Vương muốn đầu tư vào kinh doanh nhà đất, bởi nếu Bắc Kinh tranh cử thành công vị trí tổ chức Olympics 2008, nhà đất sẽ đẩy mạnh giá, Cảnh Trực cũng đang chính thức tiếp quản một xí nghiệp, có thể giúp đỡ chúng tôi trên phương diện này.
Giám đốc Vương tìm tôi bàn chuyện, hi vọng tôi góp 30 vạn, thêm cho tôi cổ phần danh nghĩa, coi như tôi là một cổ đông. Tôi biết giám đốc Vương không coi trọng mấy chục vạn đó, ông chỉ muốn để số phận của công ty có liên quan đến tôi, như thế tôi có thể tận tâm tận lực làm hậu thuẫn cho ông.
Tiền lương một năm của tôi khoảng 30 vạn, chưa kể tiền hoa hồng cho cổ đông.
Tiền đồ của công ty rất sáng lạn, tôi cũng cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Tôi bàn bạc với Diệp Tử, Diệp Tử cũng rất ủng hộ.
Toàn bộ cuộc sống trở về quĩ đạo, có lúc ngả lưng trên giường, tôi và Diệp Tử mơ mộng về tương lai hứa hẹn trước mắt, suy nghĩ về việc Diệp Tử tiếp tục đi học, công việc của tôi cũng đang trong giai đoạn then chốt, việc hôn sự đành gác lại một bên.
So với sự nghiệp bay phấp phới của tôi, con đường trở thành ngôi sao của Diệp Tử không hề như ý.
Mỗi năm có hàng trăm người tốt nghiệp đại học, cao học, chuyên ngành từ Bắc Điện, Trung Hí,Thượng Hí, ba học viện biểu diễn lớn, thêm vào Quảng viện, Quân viện, Trường múa vvv… những nam sinh nữ tú lang thang ôm mộng trở thành minh tinh tính phải vạn người. Có những xưởng phim tư nhân,các nhà sản xuất, đạo diễn chuyên cung cấp đường tắt cho các cô gái, vừa vặn có những cô vì giấc mộng làm minh tinh có thể bất chấp tất cả, nên họ đương nhiên ăn nhịp với nhau.
Cạnh tranh rải khắp, cho dù với con mắt của người ngoại đạo đây là một thế giới long lanh tươi đẹp.
Diệp Tử xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là một cô diễn viên xoàng xĩnh đang học lớp ngắn hạn, muốn vượt qua các chị học chính khóa, làm gì cũng phải tạo quan hệ, đi tắt. Sau những khổ nạn trong đời, Diệp Tử không còn muốn lấy thân thể làm cái giá đi giao hoán bất cứ thứ gì.
“ Em muốn lương thiện với chính mình, em muốn thương lấy cuộc đời em, thương anh, không làm bất kì điều gì trái với lòng mình.” Diệp Tử nép lại gần tôi thủ thỉ, làm cho ông chồng bận rộn một tuần mới được gặp vợ một lần là tôi không kìm được hiếp yêu em một trận trên giường.
Trong thế giới lớn nhỏ này Diệp Tử bỗng trở thành một mĩ nhân không gặp vận.
Phần lớn thời gian ảnh của diễn viên được móc nối tới từng trường, mỗi lần một đạo diễn muốn sử dụng Diệp Tử, thèm nhỏ dãi vẻ đẹp của em ra nhưng khi hay rằng sẽ không kiếm moi được gì cho mình, bèn tước cơ hội của Diệp Tử, phán: “ Bé gái xinh thì xinh, nhưng đóng phô lắm, muốn dùng cũng được, nhưng là tớ thì cứ phải gác lại đã.”
Kì thực ý của thằng khốn ấy là: Con bé này còn giả bộ! Tốt nhất là nói không dùng được nó! Đẹp thì thiếu gì, ngông cuồng? Người đẹp Bắc Kinh dễ đến vài vạn người, lẽ nào chỉ có một Diệp Linh Lung?
Nhưng sắc đẹp của Diệp Tử là điều không ai có thể phủ nhận, vì thế, em nhận được nhiều lời mời quảng cáo .
“Quảng cáo thì quảng cáo” trong lòng Diệp Tử nghĩ, “ Mình sẽ bắt đầu từ quảng cáo tạo sự nghiệp”
Đôi khi Diệp Tử cũng than thở với tôi, nói sao cái nghề này phức tạp như cái thùng nhuộm màu. Lần nào như thế tôi đều ôm chặt Diệp Tử vào lòng an ủi: “ Chồng yêu vợ lắm, chồng ủng hộ vợ, nhưng nếu vất vả quá thì……”
“Nhưng em không muốn bỏ dở giữa chừng……” Diệp Tử cong cong môi khiêu khích.
Còn nhớ một đêm rất khuya Diệp Tử trở về nhà, tôi lờ đờ ngái ngủ, trong đêm đâm sầm vào em , lúc nhìn rõ ra mới ngạc nhiên hỏi: “ Hôm nay em đi diễn mà?”
” Cả đêm em chạy xe về đấy.”
” Sao thế em?”
“ Không vui! Đ…mẹ thằng đạo diễn, em tức muốn chết……Em vặc lại ngay! Có cái gì mà tinh tướng? Em không đóng nữa, không thể để nó lợi dụng!”
Tôi lại kéo Diệp Tử vào lòng ấp ủi, hôn lên trán và cổ em: “ Thế không làm nghề này nữa, phức tạp quá, bây giờ anh nuôi được em mà.”
"Không phiền chồng, em tự tin vào khả năng của em, em không phải bình hoa, em muốn chứng minh cho mọi người thấy, em muốn chứng minh em có thể tự nuôi được em”
Tôi ngắm nghía cô gái Diệp Tử không chịu khuất phục, lòng đầy thở than.