Gió mang đến cho con người niềm vui, sự mát mẻ, dễ chịu nhưng nhiều khi, gió cũng thật lạnh lùng và tàn nhẫn. Souji cũng vậy. Anh là gió, một cơn gió tự do, rong chơi khắp thế gian, mang nụ cười ấm áp của mình đến cho mọi người và cũng đem lại hạnh phúc cho họ nhưng cũng chính cơn gió ấy, vẫn tươi cười khi vung kiếm để rồi trở thành “ác quỷ của Shinsengumi”.
Người ta chỉ cười khi hạnh phúc, nhưng với một người luôn gánh chịu tội sát sinh đầy mình như Souji, liệu anh có thật sự hạnh phúc? Anh là một võ sĩ, sống vì kiếm và chết cũng vì kiếm, luôn trung thành với lí tưởng của đời mình, chính vì vậy mà anh đã tự giết chết tình cảm của mình mãi cho đến khi đã không còn biết khóc là gì.
Cơn gió ấy đã từng biết khóc nhưng những giọt nước mắt kia chỉ tồn tại chốc lát và dần tan biến vào quá khứ để lại trên gương mặt của gió nụ cười. Nhưng hãy nhìn gương mặt của gió, gió vẫn cười nhưng nụ cười buồn đến kì lạ. Gió vẫn thổi để đưa diều lên cao.
Gió vẫn rong chơi trên khắp mọi nẻo đường. Không ai níu kéo được gió bởi vì gió không thuộc về riêng ai. Thế nhưng đến một ngày kia, gió trông thấy cỏ dại đang lay động và nghe được tiếng khóc của cỏ, gió chợt dừng lại để hong khô những giọt nước mắt và mong muốn bảo vệ cỏ dại. Gió nhìn thấy cỏ - Souji gặp Sei. Tình cảm mà anh tự giết chết bấy lâu nay đang từ từ trỗi dậy. Sei chỉ cho Souji thấy sự tồn tại của anh. Sei thấy được những đau khổ dấu sau nụ cười của Souji và mong muốn được gánh bớt phần nào những đau đớn, tội lỗi của anh.
Souji nói rằng: "Tôi không thể nào khóc được", nhưng có thật là như thế không? Nếu thật sự không biết khóc, không biết đau khổ thì tại sao Souji với đôi mắt ráo hoành vẫn vung kiếm lao vào giữa đêm tối một cách vô vọng và chém những lá cây, ngọn cỏ giống như nghi thức “Niêm phong nước mắt”? Tuy nói rằng mình không thể khóc được nhưng những chiếc lá đang bay tung trên nền trời đêm kia chính là nước mắt của gió.
Gió đã khóc như thế…
Lại một lần nữa gió nghe thấy cỏ dại khóc. Nhưng gió đâu biết rằng cỏ dại không hề khóc. Những giọt nước mắt trên gương mặt cỏ dại chính là nước mắt của gió. Gió ngạc nhiên vô cùng và gió nói:
"Tôi cũng định tới đây để lau phần nước mắt, nước mũi của chính mình".
Và cứ như thế, gió lại mỉm cười và hong khô những giọt nước mắt của mình trên gương mặt của cỏ.
Gió đã khóc như thế…
Gió vẫn là gió, vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình. Cỏ vẫn là cỏ, mãi chờ đợi gió và khóc dùm phần của gió. Nhưng hôm nay, gió gặp lại cỏ, nhìn thấy gương mặt ngây thơ, đáng yêu của cỏ dại…
Gió đã thật sự khóc…